Anh buồn lắm, em đâu có biết
Đêm thu khóc, mưa bụi trắng giăng giăng
Lối hoa xưa lấp đầy hương cỏ dại
Bóng trăng về, đường chếnh choáng men say
Anh buồn lắm tay tự nắm bàn tay
Tự sưởi ấm mình giữa mông lung tồn tại
Em như đêm, kéo anh dài ra mãi
Đến tận hai đầu sâu thẳm thực và mơ
Anh buồn lắm xé câu hát vu vơ
Ném cơn gió cuốn mình vào những điều trống trải
Sỏi đá vẫn lặng câm không tình yêu trở lại
Cổng thiên đường là ảo ảnh mắt sâu
Anh buồn lắm ngày tháng 7 mưa Ngâu
Chim kê đá bắc cầu xây hạnh phúc
Em ở đâu, cây cầu xưa đá lạnh
Chỉ hoa lay, cỏ động đáy mắt nhau
Anh buồn lắm đêm sâu thẳm, đêm sâu
Đêm truyền thuyết – đêm đơn phương thực tại
Em như đêm, kéo anh dài ra mãi
Ta chẳng bao giờ tìm thấy được mắt nhau ./.
8.1.2011

Hàn Vũ Linh, in trong tập Thơ Khoảng trời tặng em, NXB Hội nhà văn, 2011
