Chiều cà phê phố
Mây xoa bọt trắng xà phòng lên mặt
Giọt nước thoáng rơi vào tiếng Sax nhạc Jazz
Hai nỗi buồn chạm nhau trời thảng thốt
Nhịp tim vỡ, tràn mạch đập thời gian…
Người ta vẫn tránh mưa và tránh cả đêm
Từng bước chân cuốn vội những chiếc rèm hơi ấm
Con đường mở ra trống không lạnh lẽo
Như cánh chim căng đường mây muôn nẻo
Bỏ dòng vô cảm trôi lặng lẽ dưới hiên
Cà phê đáy cốc đắng như mùa đông lạnh đắng
Khói vẫn đâu đây nghi ngút những bàn tay
Trái tim run đập hoài trong đá lạnh
Như lớp sơn rụng trắng bụi thời gian
Đông lại chìm sâu từng ký ức lang thang
Góc quán bồng bềnh trên bọt mưa chân thực
Thuyền nhạc cứ trôi đi, lững những lời độc thoại
Ảo ảnh nào ai chưa chuốc đã say…
Em là ai nơi đáy cốc mùa đông
Anh nghiêng giọt đắng cuối cùng rơi vào gió
Cho trời tắt mưa bật điện ngàn con phố
Trùm chăn mây nâng giấc ngủ mênh mông
Lối mòn nối dài những dãy cỏ trống không
Đánh cắp những ấp ủ dưới giấc mơ già cằn cỗi
Trời đông in mình vào bức tường rêu xám
Để làm kẻ vô tình giữa hai ta…
Giấc mơ vô hình chia cơn gió ra xa
Trời đông mỏng quá không nhận ra em nữa…
Ảo ảnh trắng ru tình yêu giới hạn
Cho anh về, ngủ giữa phố mây em
2/2011

Hàn Vũ Linh, in trong tuyển tập Thơ Còn mãi với thời gian, tập 2
NXB Lao động, 2013
