Chiều thu cuối mang thoáng hè rực nắng
Biển Ba Động đục hơn sóng sông Hồng
Anh khờ khạo soi nắng vào hoa trắng
Ở bên em…mà vẫn nghĩ về em…
Thôi lịm rồi, vị cuối thu dịu ngọt
Đọng hoang vắng lạc mãi lá môi em
Em cười trong trẻo giữa lênh đênh trời đục
Anh nghiêng mình ru điệu Lý cây Bông
Vẫn biết rằng những điều có thành không
Gió ngoại tình, đuổi bóng em vô vọng
Biển đuổi hoàng hôn chạy dài từng ngọn sóng
Khỏa lấp mình, chút hơi ấm hoang vu
Mắt em cười, buông sắc tím câu thơ
Ru lời hát, bập bềnh mùa rụng lá
Gió Ba động, say bước chân nghiêng ngả
Bếp lửa lòng, ai đốt nhạt hoàng hôn
Xô ngã một tượng đài giữa giới hạn cô đơn
Cát lại trải mình dưới chân em không tiếng sóng
Anh như mỏm đá tung mãi mình vào bọt trắng
Mang giấc mơ chiều, biển vắng gọi riêng em
12/2010

Hàn Vũ Linh, in trong tập Thơ Khoảng trời tặng em, NXB Hội nhà văn, 2011
